Một vụ tai nạn giao thông. Cảnh sát hỏi người đàn
bà bị hại:
- Chị có nhớ biển số xe đã đâm vào chị không?
- Không, thưa ông. Nhưng con mụ đàn bà ấy mặc một
chiếc váy lụa tơ tằm màu xanh nhạt, một chiếc mũ kiểu thời Phục
hưng có đính mấy bông hoa giả.
Ngày xưa giám thị cũng đi thi .
Cũng cóp cũng quay chẳng kém chi.
Mà nay giám thị lại trông chặt .
Chẳng để em xem 1 tí gì….
Ngôi sao màn bạc đang ngồi ăn trong nhà hàng sang trọng thì một anh
chàng tiến đến lễ phép hỏi:
- Xin lỗi cô, hình như tôi đã gặp cô ở đâu rồi
thì phải, có lẽ là ở một trận quần vợt gần đây.
- Không phải đâu, tôi không bao giờ đi xem
tennis.
- Hay là tôi gặp cô ở bãi biển nhỉ?
- Tôi không có thời gian để ngắm biển đâu.
Anh ta gõ gõ vào trán băn khoăn:
- Vậy thì gặp ở đâu nhỉ?
Ngôi sao màn bạc mỉm cười:
- Chắc anh hay gặp tôi ở rạp chiếu phim.
- A, phải rồi, cô thường ngồi bán vé ở rạp phải
không?
- !!!
***
Hai bà mẹ tâm sự với nhau:
- Con gái tôi đang luyện giọng để trở thành ca sĩ
đấy!
- Thế kết quả có tốt không?
- Càng lúc tài năng của cháu càng bộc lộ rõ.
Trước kia giọng nó vang xa cách có hai căn hộ, bây giờ thì đến cả
khu tập thể bên cạnh người ta cũng đến than phiền với chúng
tôi.
***
Một khán giả quay sang người ngồi bên cạnh chê
bai ca sĩ đang hát trên sân khấu:
- Hát gì mà nghe đến khiếp! Anh có biết cô ta là
ai không?
- Biết chứ! Vợ tôi đấy - Người đàn ông trả
lời.
- Ái chà, xin lỗi anh. Thực ra thì không phải do
giọng ca của cô ấy mà do bài hát. Thật là khủng khiếp khi bà xã của
anh buộc lòng phải hát lên những lời lẽ hổ lốn và vô bổ ấy. Không
hiểu đứa nào lại đi viết một bài ca kinh khủng như vậy?
- Tôi.
Hai bạn gái Julie và Aline gặp nhau trên đường đến trường. Aline mắt đầy nước mắt. Julie nhìn bạn hỏi:
- Ôồ! Có chuyện gì vậy, sao bạn lại khóc?
- Tại Brown cứ bảo tôi là đần độn và hung dữ!
Julie an ủi bạn:
- Đừng buồn cậu ấy. Cậu ấy chẳng có óc nhận xét như thế đâu, có lẽ Brown chỉ nhắc lại những gì mà cậu ấy nghe được của người khác nói thôi!
Có một người thợ may đến vật nài nhà văn Sáclơ Bôđơle người Pháp (1821-1867) trả tiền công may trang phục. Bôđơle cười và trả lời rằng, ông không có gì để trả nợ cả. Người thợ may tức giận nói:
- Iít nhất ngài cũng phải cho biết cụ thể khi nào ngài có thể trả nợ được để tôi có thể ngủ ngon giấc?
Nhà thơ buồn rầu nhìn chủ nợ rồi nói:
- Nếu tôi nói ra thì ông sẽ chẳng bao giờ ngủ được mất.
Khi đang dẫn con chó cưng Tina đi dạo chơi ở công viên. Đột nhiên một chú chó đen chạy xô vào chó Tina. Không kịp suy nghĩ và để giải thoát cho con chó cưng khỏi vòng nguy hiểm, ông John Bryant ở Sydney (Uúc) đã xông vào... cắn chặt lấy cổ và tai con chó lạ!
Giải thích cho hành động này, ông John nói trong thời điểm "nóng" này, chất Adrenallin trong người bỗng dâng lên mạnh mẽ nên ông phải chơi trò... cẩu xực.
Theo báo Sydney morning Herald, chó Tina không hề gì. Còn ông John Bryant thì phải đi... tiêm một mũi thuốc ngừa bệnh chó dại.
Hai anh họa sĩ nói chuyện với nhau:
- Anh bạn ạ, bức "Thiếu nữ và mùa xuân" của anh tuyệt quá. Những người ganh tỵ với anh sẽ nói sao đây?
- Chính đó là điều tôi muốn hỏi anh.
Ba bà cụ đang đi dạo bằng xe hơi với tốc độ 20 km/giờ trên xa lộ.
Một viên cảnh sát ra lệnh cho xe dừng lại và hỏi bà tóc vàng:
- Tại sao bà cụ lái xe quá chậm?
- Đây chính là tốc độ quy định cơ mà? Tôi nhìn
thấy số đó trên tấm biển kia kìa!
- Đấy không phải là biển quy định về tốc độ, mà
là số của con đường. Hiện giờ bà đang ở trên đường số 20. Viên cảnh
sát ghé mắt nhìn phía băng ghế đằng sau và thấy hai bà cụ khác mặt
mày tái mét, còn đang run rẩy. Anh ta hỏi tại sao, cụ bà tóc vàng
trả lời tỉnh bơ:
- Bởi vì chúng tôi vừa ra khỏi "đường số
340".
***
Cảnh sát chặn chiếc xe của một cô gái tóc màu
vàng rực:
- Tại sao cô lái xe chao đảo trên đường?
- Ôi! Sao đoạn đường này lại lắm cây mọc chìa ra
ngoài đến thế? Tôi thấy một cành cây quệt vào bên phải kính xe nên
quặt sang bên trái. Ngay sau đó, bên trái cũng bị cây quệt vào nên
tôi lại né sang phải. Cành cây đó cứ liên tục hiện ra ở bên trái
rồi lại bên phải nên tôi vòng sang phải, rồi lại sang trái...
- Thưa cô - viên cảnh sát ngắt lời - đó chỉ là
cái gạt nước trên kính chắn gió mà thôi!
***
Thấy tóc vàng đứng ngẩn ngơ bên chiếc xe nằm rìa
đường cao tốc, khoang hành lý sau xe mở toang, một mày râu dừng xe
hỏi:
- Tôi có thể giúp gì cho cô không?
- Ồ, xe của tôi bị mất động cơ!
- Thế làm sao mà nó chạy đến đây được?
- À, lúc đến đây thì máy vẫn nổ. Khi không thấy
nó hoạt động nữa, tôi mở khoang máy ra thì chẳng thấy đâu cả.
- Thế cô cho rằng máy xe nằm ở trong cái cốp này
ư?
- Hẳn rồi, những lúc động cơ làm việc, khói phun
ra từ đây mà!
- ?!
Đây là câu chuyện xưa cũ kể về một thanh niên nghèo đã yêu thương một cô gái giàu và đẹp.
Cả hai người sống ở Luân Đôn. Nhà cô gái là một ngôi nhà to ấm cúng ở giữa khu phố yên tĩnh gần một vườn hoa cổ. Anh thanh niên sống ở ngoại ô thành phố, trong một túp lều gỗ cũ kỹ gần xưởng sửa chữa tàu.
Một hôm, cô gái mời anh thanh niên đến nhà ăn cơm nhân ngày sinh nhật của cô. Anh thanh niên muốn tặng cô một thứ gì đẹp xinh, nhưng anh chẳng biết mua thứ gì cả vì anh có ít tiền quá.
Sáng hôm sau, anh đến cửa hàng. Æ ở cửa hàng có các thứ hàng đẹp mắt: Nhẫn, đồng hồ, v.v... Nhưng tất cả các thứ đều rất đắt tiền. Thế rồi, anh nhìn thấy một lọ hoa. Có lẽ lọ hoa đó sẽ là món quà thích hợp tặng người yêu của anh, nhưng nó lại hơi đắt tiền.
Vì anh cứ nhìn đi nhìn lại lọ hoa đó chừng nửa tiếng đồng hồ cho nên người chủ của cửa hàng đã để ý đến anh. Anh thanh niên trông tái nhợt, buồn rầu đến nỗi người chủ hàng hiểu ra mọi điều và quyết định giúp anh. Người chủ của cửa hàng bán cho anh một lọ hoa khác đã vỡ ra từng mảnh và nói:
- Tôi sẽ sai người giúp việc của tôi gói lọ hoa lại và mang đến cho người yêu của anh. Khi người giúp việc của tôi bước vào nhà, anh ta sẽ ngã xuống và đánh rơi gói bọc lọ hoa. Khi đó, cô gái sẽ nghĩ rằng người giúp việc này đánh vỡ lọ hoa đó.
Vào đúng hôm sinh nhật của cô gái, người giúp việc đến nhà cô gái. Vừa bước vào phòng thì người giúp việc ngã lăn ra. Nỗi khiếp sợ hiện trên khuôn mặt của đám khách mời. Cô gái bắt đầu khóc lóc. Nhưng khi cô gái mở bọc gói lọ hoa ra, mọi người đều nhìn thấy những mảnh vỡ được gói riêng biệt. Và thế là mối tình của anh thanh niên chấm dứt.
Æ ở Ô-đét-xa, buổi sáng, hai người phụ nữ gặp nhau và hỏi chuyện:
- Chào bà Ôn-ga, sáng nào tôi cũng thấy một ông bác sĩ từ nhà bà đi ra. Bà bị ốm phải không?
- Còn bà, sáng nào tôi cũng thấy một sĩ quan từ nhà bà đi ra, nhà bà chắc có chiến tranh?
1|1|1|199