Một gã chơi golf đứng trên sân cỏ cách cái lỗ khoảng 150m. Từ trong bụi rậm gần đó, một con nhái thì thầm:
- Lấy gậy số tám.
Gã chơi golf lấy gậy số 8 và tập trung vụt mạnh trái banh rơi đúng vào lỗ.
- Giờ thì đưa em tới Las Vagas. Con nhái lại nói.
- Gì? Gã chơi golf thốt lên khi chợt thấy con nhái đang nói với anh ta.
- Anh đã nghe rồi đấy! Loài lưỡng thê này nhắc lại! Hãy đưa em đến Las Vagas đi. Em hên lắm mà, hai chúng ta sẽ trúng độc đắc cho xem.
Gã chơi golf nhặt con vật lên và cả hai bay đến Las Vagas.
Tại sòng bạc con nhái nhắc:
- Đi đến sòng bài đặt tất cả vào con số bảy.
Ra đúng con số 7 và chàng ta trúng được 20.000 USD. Rồi chàng ta lên phòng với con nhái. Trong phòng, con nhái bèn nói:
- Hãy ôm em đi!
Chàng ta ôm con nhái và loài lưỡng thê này biến thành một cô gái xinh như mộng, hai mắt xanh, tóc vàng tha thướt, nụ cười... ôi chết người được... Và chỉ lại mới có 16 tuổi.
- Tôi xin thề, thưa quí tòa. Cô ta đã vào phòng tôi như thế đấy!
Ông Robinson đến một cửa hàng bán tranh hiện đại,
toàn những loại tranh thật cao siêu và đắt tiền. Xem mãi mà vẫn
không cảm nhận được bức nào, cuối cùng ông tập trung thưởng thức
một bức nhỏ không đề giá. Bức tranh hình vuông, màu trắng và có một
chấm đen ở giữa khung kẹp bằng đồng. Nó tạo cho ông cảm giác nhẹ
nhàng thanh khiết vì bố cục và màu sắc giản dị. Biết rằng tranh ở
đây không rẻ, chần chừ mãi mới hội tụ nổi quyết tâm, ông hỏi người
bán hàng:
- Bức tranh này bao nhiêu tiền?
- Thưa ông, đấy chỉ là cái công tắc điện thôi
ạ!
Binh sĩ được huấn luyện nhảy dù từ trên máy bay xuống. Họ được trang bị dù mở trong không gian để rơi xuống đất an toàn.
Có lần một trung sĩ đang huấn luyện các binh sĩ thì một binh sĩ hỏi:
- Tôi phải làm gì nếu như dù không mở khi tôi nhảy ra khỏi máy bay?
- Ôồ, xong ngay! Anh chỉ việc mang dù về và lấy cái dù khác- Trung sĩ nói.
Bà thứ nhất than phiền:
- Chồng tôi tệ lắm! Ông ta toàn chạy theo những
mụ đàn bà khác. Tôi cứ nhìn thấy bất cứ đứa trẻ nào trên phố lại
nghĩ rằng đó là con của ông ấy.
Bà thứ hai tiếp luôn:
- Chồng tôi thì lại khác, cứ luôn luôn thay đổi.
Nhiều khi tôi cứ tự hỏi, ông ta có phải là bố của mấy đứa con tôi
không?
Bà thứ ba cướp lời:
- Như thế đã ăn thua gì! Chồng tôi còn tồi tệ hơn
nhiều. Ông ấy luôn nói dối đến nỗi tôi không tin rằng mình lại là
mẹ của mấy đứa con trong nhà!
Nàng hỏi chàng: "Trước khi quen em, anh đã biết bao nhiêu cô gái?"
Chàng trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu. Nàng cong môi hờn dỗi: "Em đang chờ anh trả lời đấy!"
Chàng vẫn còn ra dáng suy nghĩ: "Thì anh đang đếm đây!"
Một thằng lười, lười quá không muốn lầm gì cả, cứ nằm ngửa dưới gốc cây sung, há mồm chờ cho sung rụng vào thì nuốt. Nhưng đợi mãi, bao nhiêu sung đều rơi chệch ra ngoài, chẳng quả nào vào mồm cho. Chợt có người đi qua, nó gọi lại bảo nhặt sung bỏ vào môm hộ. Không may lại gặp một thằng cũng lười, nó lấy hai ngón chân cặp quả sung, bỏ vào mồm cho thằng kia. Thằng kia gắt lên:
- Khốn nạn. Lười đâu mà lười thế!
Trong giờ lịch sử, thầy giáo bắt gặp Tèo đang ngủ gật trong lớp, thấy gọi lớn:
- Tèo, em cho thầy biết, con người có nguồn gốc từ đâu?
Nửa tỉnh nửa mơ, Tèo trả lời:
- Thưa, con người có nguồn gốc từ con bò.
Thấy giáo hơi đỏ mặt:
- Sao em lại dám nói như thế hả?
Tèo đơn sơ:
- Thưa thầy, ở nhà bố em hay nói: mày ngu như bò.
Thầy giáo: ???!!
Một du khách nước ngoài thứ 2000 đến thăm một thành phố. Trước khi lên máy bay về nước, một phóng viên đến phỏng vấn:
- Xin ông cho biết cảm tưởng về thành phố của chúng tôi?
- Cảm tưởng của tôi? Vâng, sau khi đến đây tôi rất lấy làm tiếc vì đã không đến thăm thành phố của các ông sớm hơn vài năm.
Phóng viên mừng quá:
- Cám ơn ngài! Nhưng vì sao vậy, thưa ông?
- Vì tôi chắc đường xá hồi ấy tốt hơn bây giờ nhiều.
Một hôm Bécnasô gặp một giáo sĩ nổi tiếng hài hước và rất béo.
Vị giáo sĩ nhìn thấy Bécnasô gầy gò quá liền đùa vui:
- Tôi mong ông đừng có gầy quá, nhìn ông người ta lại nghĩ là nước Anh đang còn đói.
Bécnasô liền trả lời:
- Còn tôi cũng mong rằng ông đừng béo quá như thế này, không thì người ta lại tưởng chính ông là nguyên nhân gây ra các nạn đói ấy!
Phía trước nhà Quỳnh là một cánh đồng sâu rộng vài chục mẫu. Thuở còn sống ở quê, hàng ngày muốn đi tắt sang làng bên hoặc vào lối xóm, Quỳnh phải vượt một chặng lầy tới mười sãi nước. Mùa mưa, mẹ con người kéo te bên hàng xóm có chiếc thuyền thúng nhỏ, thường chở giúp "ông Cống" qua chỗ lội, không lấy tiền.
Thấm thoát mười năm trôi qua.
Khi đã ra làm quan ở kinh đô và tiếng Trạng đã vang danh khắp nơi, một lần về thăm quê Quỳnh gặp lại bà hàng xóm kéo te. Bà phàn nàn:
- Ông Trạng ơi, tôi hiếm hoi chỉ có một đứa con trai. Cái thằng năm xưa vẫn chở thúng đưa ông qua chỗ lội ấy, nay sắp phải lo vợ cho nó mà một đồng một chữ không có. Tôi chẳng biết vậy mượn ở đâu, ông có cách gì giúp mẹ con tôi với!
Tiếng tăm Trạng lừng lẫy thật, nhưng làm quan thanh liêm như ông, thời buổi ấy nuôi miệng cũng đã khó. Thương người mẹ nghèo hiếm hoi, nhưng biết tìm cách gì để bà ta có tiền cưới vợ cho con bây giờ? Bỗng Quỳnh hỏi bà hàng xóm:
- Này mẹ con nhà bác lâu nay vẫn còn chở thúng đấy chứ?
- Thưa ông Trạng, không chở thì lấy gì mà ăn? Có điều khách ít lắm, ngày chỉ được một, hai chuyến góp vào tiền kéo te bán tép, may ra mới đủ đong gạo!
Quỳnh ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
- Thôi được, bác cứ về bỏ trầu xin cưới cho cháu đi. Tôi bấm độn đoán biết thế nào quãng đầu tháng sau mẹ con bác cũng kiếm được khoản tiền kha khá!
Bà hàng xóm buồn bã nghĩ ông Trạng nói cho vui câu chuyện.
Giữa cánh đồng nước sâu nổi lên một cồn đất cao. Mấy hôm nay người ta thấy trên cồn đất hiện lên một cái chòi lợp lá gồi hình tứ giác, nóc phất phới ngọn cờ xanh đuôi nheo. Chẳng rõ nguyên cớ từ đâu, người ta kháo nhau: Trạng Quỳnh ở kinh về thăm quê dựng lều thơ trên gò giữa đồng nước để xướng, họa liền trong ba ngày. Người nọ truyền người kia, nhưng kẻ khá giả trong làng, trong xã rủ nhau đi xem.
Những người đến đầu tiên thất vọng ngay. Họ ghé mắt nhìn vào trong chẳng thấy lầu thơ đâu cả, chỉ thấy một đống thù lù như hình người trùm chăn kín mít. Phía vách bên trên dán tờ giấy điều có hàng chữ: "Trạng đang lột ... cha đứa nào nói với đứa nào!".
Tự nhiên tốn tiền đò, mất công toi, bao nhiêu người bực mình ngán ngẩm. Toán người này về, vua đặt chân lên cũng ngại câu chửi, chẳng ai buồn nói với ai, đã thấy toán khác, rồi toán khác nữa, lũ lượt kéo tới, tò mò ra.
Người đi hỏi:
- Æ ở ngoài ấy có gì hay không?
Người về đáp:
- Trạng lột ... cha đứa nào nói với đứa nào!
Kỳ lạ thật! Trạng lột ... lại cấm không ai được nói với ai. Thế thì chắc phải có cái gì bí mật lạ lùng lắm!
Thế là một đồn mười, mười đồn trăm ... Buổi đầu, đồn xướng họa thơ, chỉ thu hút đám người hâm mộ chữ nghĩa. Nhưng buổi sau thêm tiếng đồn Trạng lột ... thôi thì bất kể trẻ già, trai gái ai cũng muốn tận mắt được xem. Mẹ con người hàng xóm đông khách quá, mẹ một thúng, com một thúng, thu tiền đò đếm mỏi tay không xuể...
Mấy hôm sau, Quỳnh đến bảo với người mẹ:
- Bây giờ chắc bác thừa tiền cưới dâu rồi. Hãy bảo con trai bác đi dỡ cái "lều thơ" mang lá gồi và tre nứa về, nối thêm bếp mà làm cỗ!
Bấy giờ hai mẹ con và dân làng mới rõ mẹo của ông Trạng cứu người nghèo. Để tỏ lòng kính trọng, người ta gọi luôn cái cồn kia là cồn Trạng lột. Hiện nay vẫn còn di tích ở giữa cánh đồng sâu xã Hoằng Lộc, huyện Hoằng Hóa.
1|1|1|188