mKetNoi.net- Mobile Entertainment Center- Chat, GameMobile, Ung Dung, Nhac Chuong, Hinh Nen, Video, Doc Truyen, Tien Ich, Thu Thuat, WapMaster- Tat Ca Deu MIEN PHI
Lấy tâm thần làm chủ mới mầu.
Cũng chẳng nên theo tánh võ hầu,
Thấy chẳng nói mà nhăng mà nhướng.
Hãy liệu sức chớ nên nói bướng,
Dầu việc chi liệu lượng mà làm.
Điên Khùng nầy chẳng có nói xàm.
Nói những chuyện từ bi bác ái.
Nếu bổn đạo còn ai làm sái,
Coi kệ này thì sửa lấy mình.
Ta không tranh mà cũng không kình,
Cho bá tánh gièm pha thỏa chí.
Ai làm phước in ra mà thí,
Thì được nhiều hạnh phúc sau này.
Chốn non xanh dạy dỗ cáo cầy,
Xuống trần thế ra tay dắt chúng.
Tới với Ta chớ đem đồ cúng,
Chỉ đem theo hai chữ thành lòng.
Chẳng có cần trà, quả, hương nồng,
Mong sanh chúng từ lòng hối ngộ.
Kẻ xa xuôi có lòng ái mộ,
Xem kệ này tu tỉnh tại nhà.
Ở ruộng đồng cũng niệm vậy mà,
Phật chẳng chấp chẳng nài thờ khắc.
Chay bốn bưã ấy là quy tắc,
Của kẻ Khùng chỉ dắt chúng sanh.
Con Phật thì chẳng có khôn lanh,
Đời văn vật khôn ma khôn quỉ.
Lo trang sức kim thời huê mỹ,
Rồi phụ phàng tục cổ nước nhà.
Trong tâm thì chứa chữ gian tà,
Chớ chẳng chứa tấm lòng bác ái.
Học chữ nghĩa cho thông cho thái,
Đặng xuê xang đài các xe tàu.
Tiếng chào mừng cửa miệng làm màu,
Trong tâm ý mưu đồ đủ thế.
Ta còn mắc phiêu lưu dương thế,
Dạo Lục Châu đặng cứu bá gia.
Mặc tình ai xem kệ ngâm nga,
Hay sửa đổi tùy lòng hưu hỷ.
Thương sanh chúng tỏ bày quá kỹ,
Hỡi dương trần nên sớm quày đầu.
Đặng sau xem Phật pháp nhiệm mầu,
Với báu quý đài lầu tươi tốt.
Xác ta vốn là người quê dốt,
Nên mở mang chưa được mấy rành.
Khắp dương gian như sợi chỉ mành,
Mong bổn đạo tâm thành trở lại.
Dầu cực khổ thân này chẳng ngại,
Chẳng cần ai bái lạy khẩn cầu.
Bỏ dị đoan mới thấy Đạo mầu,
Bớt giả dối gặp người Thượng Cổ.
Gốc thuở trước của Tông của Tổ,
Đâu có bày dối mị như vầy.
Những sấm truyền xưa của Phật Thầy,
Dân rán kiếm mà truy thì biết.
Xưa để lại nhiều câu thảm thiết,
Mà nào ai có biết để lòng.
Chuyện thiên cơ nói rất não nồng,
Câu hữu lý bá tòng khó sánh.
Chốn tựu hội chớ nên léo hánh,
Vì lời xưa có dặn rạch ròi.
Dân chớ nên phụ bạc giống nòi,
Mà lao lý tấm thân vô ích.
Phải nhẫn nhục chờ người Cổ Tích,
Phật với Trời phân định cho ta.
Người xưa tuy ít chữ nôm na,
Chớ chơn chất người ta ngay thẳng.
Dạy bổn đạo lấy câu trung đẳng ,
Chẳng nói cao vì sắp rốt đời.
Đắng nam nhi ẩn nhẩn tùy thời,
Vậy mới gọi khôn ngoan hữu chí.
Ta ra sức viết câu huyền bí,
Chúng dân ôi! rán kiếm rán tầm.
Giống thú kia là loại sanh cầm,
Mà còn biết kiếm tầm đạo đức.
Thú vật biết tu hành náo nức,
Con người sao chẳng rứt hồng trần?
Việc tu hành phải vẹn nghĩa ân,
Kinh với Sấm chúng dân thường thấy.
Chữ Bát Chánh rõ ràng trong giấy,
Là chơn truyền của Đức Thích Ca.
Người tu hành cần phải tìm ra,
Cho dân biết mục đầu Chánh Kiến.
Trí linh mẫn nhìn xem các chuyện,
Phải đừng cho lầm lạc nẻo tà.
Dầu việc người hay việc của ta,
Nên phán đóan cho tường cho tận.
Tội với phước xét coi nhiều bận,
Mới khỏi lầm tà kiến đem vào.
Chánh Tư Duy mục ấy thanh cao,
Hãy tưởng nhớ những điều đáng nhớ.
Trên cùng dưới dầu thầy hay tớ,
Cũng tưởng điều trung chánh mới mầu.
Việc vui say mèo mả đâu đâu,
Hãy dẹp gát nhớ câu Lục Tự.
Câu Chánh Nghiệp cũng là quá bự,
Dầu nghề chi làm việc ngay đường.